Hoa hậu Đại dương Việt Nam giống như một cơn gió biển, thoảng qua nhưng để lại dư âm khó quên. Từ ngày đầu năm 2014, cuộc thi đã chẳng đi theo lối mòn của những sân khấu lộng lẫy quen thuộc – nó chọn đại dương làm bạn đồng hành, biến nhan sắc thành cầu nối để khơi lên tình yêu với thiên nhiên.
Qua những mùa ở Phú Quốc, Nha Trang, rồi Hồ Tràm, danh hiệu này không chỉ là chiếc vương miện mà là một lời thì thầm dịu dàng, mời gọi mọi người nhìn sâu hơn vào vẻ đẹp và trách nhiệm với biển cả.
Vẻ đẹp ở Hoa hậu Đại dương có nét gì đó rất thật, như sóng vỗ vào bờ. Dưới ánh nắng Phú Quốc năm 2014, Đặng Thu Thảo bước ra với nụ cười trong veo, tựa như làn nước biển lặng lẽ ôm lấy bãi cát. Đến 2017, Lê Âu Ngân Anh ở Nha Trang mang một sắc thái riêng, dù từng làm dậy sóng dư luận, vẫn gợi lên hình ảnh cô gái đứng giữa đại dương bao la. Rồi Trần Thị Thu Uyên năm 2023, dưới bình minh Hồ Tràm, lại như một ngọn gió sớm, khỏe khoắn mà gần gũi. Những chiếc váy dạ hội lấp lánh ánh xanh ngọc hay bạc sóng không chỉ là trang phục – chúng là câu chuyện về biển, được các cô gái kể bằng chính dáng đi và ánh mắt.
Danh hiệu này không chỉ để ngắm. Nó cần những tâm hồn biết nghĩ và biết nói. Thu Thảo từng chia sẻ về giấc mơ giữ cho biển mãi xanh, nhẹ nhàng như cách cô đứng trên sân khấu Phú Quốc. Ngân Anh năm 2017, dù vấp phải những lời bàn tán, vẫn cố gắng gửi gắm ý tưởng về trách nhiệm với thiên nhiên. Đến 2023, Thu Uyên kể về ký ức tuổi thơ bên sông nước miền Tây, như một lời tâm sự chân thành rằng biển là nhà, cần được yêu thương. Lâm Kiều Anh thì chọn tiếng Anh, vẽ ra bức tranh lớn hơn về đại dương toàn cầu. Những lời nói ấy không phải bài thuyết trình dài dòng – chúng là những mảnh ghép nhỏ, làm sáng lên ý nghĩa của Hoa hậu Đại dương.
Ý nghĩa thật sự còn nằm ở những việc họ làm. Vương miện với ngọc trai và đường nét sóng nước như một lời nhắc rằng biển đẹp nhưng dễ tổn thương. Ở Nha Trang 2017, các thí sinh cúi xuống nhặt rác trên bãi biển – hành động nhỏ mà ấm lòng. Đến 2023, Thu Uyên lấy tiền thưởng của mình góp vào việc bảo vệ môi trường biển, rồi mang hình ảnh biển Việt Nam ra xa hơn qua vai trò đại sứ du lịch. Những bộ váy tái chế từ lưới đánh cá, chai nhựa qua các mùa không chỉ để trình diễn – chúng là cách Hoa hậu Đại dương khẽ khàng nói rằng đẹp thôi chưa đủ, phải biết giữ gìn.
Biển Việt Nam, dài hơn 3.260 km, là mạch sống của bao người, nhưng cũng đang ngập trong rác nhựa và những vết thương vô hình. Hoa hậu Đại dương không phải phép màu để chữa lành tất cả, mà giống như một ánh sáng nhỏ, soi vào góc khuất để mọi người để ý hơn. Từ Phú Quốc 2014, qua Nha Trang 2017, đến Hồ Tràm 2023, những cô gái như Thu Thảo, Ngân Anh, Thu Uyên hay Kiều Anh đã kể chuyện biển bằng cách của riêng mình – không lên gân, chỉ là những lời mời gọi nhẹ nhàng qua nụ cười, bước chân, và đôi tay sẵn sàng hành động.
Dù từng có sóng gió như lùm xùm năm 2017, Hoa hậu Đại dương vẫn tìm đường đi riêng, như cách Hồ Tràm 2023 chọn bình minh để kể câu chuyện mới. Ý nghĩa của nó không nằm ở vương miện lấp lánh, mà ở cách nó biến nhan sắc thành một chiếc cầu, nối con người với đại dương. Nếu một ngày bạn nhặt rác trên bãi biển vì nhớ đến Thu Uyên, hay mỉm cười với biển vì hình ảnh của Thu Thảo, thì cuộc thi này đã làm được điều nó mơ ước – lan tỏa yêu thương, từ những điều giản dị nhất.